Lỗi của tớ là không trách móc cậu, để rồi, cậu quên đi tớ còn tồn tại..

Lỗi của tớ là không trách móc cậu, để rồi, cậu quên đi tớ còn tồn tại..

Tớ,
Cậu,
đã từng là chúng ta, thương nhau đến sông cạn đá mòn, bên nhau hạnh phúc hơn bất kỳ khoảnh khắc nào từng có,
chẳng cần phải đi du lịch, chẳng cần phải ăn uống xa xỉ, chẳng phải là đến những khu vui chơi,
tớ và cậu, chỉ cần bên nhau thì có thể quên trời quên đất, mặc kệ ngày đêm, mặc kệ sự đời, trông như rằng cả thế giới chỉ có đôi ta, chẳng còn phải lo âu công việc, áp lực gì cả.

Tớ và cậu chưa từng một lần nói nặng lời với nhau, cãi nhau càng không có,
chưa từng một lần nào.

Ảnh: @havu.quotes

Như một điều hiển nhiên phải đến, một điều khó khăn, một cơn sóng lớn vỗ vào thuyền chuyến ta, bão kéo đến nhưng tay tớ chẳng níu lấy lây buồm, tớ chẳng thèm giữ tay buồng lái cứ mặc xó cho cơn bão đang nhấn chìm nó.

Người thứ ba, người thứ ba chen vào giữa chúng ta, và người say mật là cậu,
nhưng tớ thì sao,
không trách móc,
không một lời hờn trách chỉ biết rằng cậu đã đi,
đến lý do tớ cũng chẳng thèm gặn hỏi,
cậu say đắm bên người mới tớ thì im lặng rời đi,
để rồi,
cậu chẳng còn nhớ rằng cậu đang có tớ,
chẳng còn nhớ nữa,
rồi sau đó,
thì sao?

Tớ, đã là kẻ thua cuộc,
sau 3 tháng rời bỏ căn nhà nhỏ sáng đèn, bước đi một mình cô độc trong màn đêm đen thẩm không thấy rõ lối đi, tớ đã nhớ cậu,

Tớ quay về, muốn đấu tranh,
thì cậu chẵng còn ở đó nữa rồi.

Nhận xét

một chút ưu tư nữa